Câu chuyện về cháu Nguyễn
Phú Quyết Tiến (thị trấn Vụ
Bản, Nam Định) đã nổi tiếng tới
mức khắp cái thị trấn nhỏ này,
từ già đến trẻ ai ai cũng có thể
kể rành mạch, thông tường.
Cổng nhà anh Tân có 3 cháu nhỏ
khoảng 9-10 tuổi đang nô đùa.
Thấy tôi cất lời hỏi thăm, một
cháu bé nhìn trắng trẻo, ngôi
ngô nhất trong đám trẻ nhanh
nhảu : “Cô hỏi bố cháu à ! Bố
cháu đang ở trong nhà. Cô vào
uống nước để cháu gọi bố”.
Trong lúc chúng tôi đang ngờ
ngợ đoán chừng cậu bé lúc nãy
chính là bé Tiến “nổi tiếng” tiêu
tốn không ít giấy mực của báo
chí, thì anh Tân bước ra.
Câu chuyện “tái sinh” kỳ lạ
Anh Tân và chị Thuận cưới nhau
được 6 năm mới sinh được
cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến
(28/2/1992). Cháu Tiến lớn lên
bụ bẫm, xinh xắn, trong sự yêu
chiều hết mực của cả gia đình.
Thế nhưng, đến năm cháu 5
tuổi, tai họa bất ngờ ập xuống.
Hôm đó vào buổi chiều tháng
Giêng, anh Tân đang nằm đọc
báo bỗng giật nảy mình chồm
dậy, ruột gan như lửa đốt. Anh
gọi vợ hỏi : “Thằng Tiến đâu,
tìm nó về đi”. Chị Tân tìm gọi
mãi nhưng không thấy Tiến
đáp lại, ra phía bờ sông gần nhà
chị chỉ nhìn thấy đôi dép cháu
để trên bờ. Dưới dòng nước
xanh ngắt nhìn thấu tận đáy,
không thấy điều gì bất thường.
Chị chạy về báo anh Tân. Bỏ tờ
báo, anh hớt hải ra phía bờ
sông thì nhìn thấy xác cháu
Tiến nổi cách bờ 3m. “Tôi lao
xuống dòng nước, ôm chặt lấy
con nhấc lên bờ. Nhưng tất cả
đã quá muộn !”, giọng anh lạc
đi, không giấu vẻ kinh hoàng
khi nhớ về cái ngày đau
thương ấy.
Cháu Tiến mất đi khiến cả anh
Tân, chị Thuận đều như kẻ mất
hồn. Nỗi đau càng nhân lên gấp
bội khi chị Thuận do vấn đề sức
khỏe đã “không còn khả năng
làm mẹ” nữa. Trong cơn vật vã,
bà cụ hàng xóm mà sau này anh
Tân mới biết là “bà mế” có sang
vỗ vai anh và bảo : “Con yên
tâm, sớm muộn gì nó cũng tìm
về với con thôi !”. Khi ấy vì quá
đau buồn anh cũng coi lời bà
như lời an ủi của những người
hàng xóm tốt bụng khác.
Năm 2006, cả hai vợ chồng vẫn
chưa nguôi nỗi đau mất con thì
nghe có người rỉ tai ở Xóm Cọi,
xã Yên Phú, Lạc Sơn, cách nhà
anh chị chừng 3km có cháu bé
nghi là “con lộn” của Tiến. Cháu
tên Bùi Lạc Bình (sinh ngày
6/10/2002) là con một gia đình
người Mường nhưng ngay từ
khi biết nói đã khăng khăng
bảo mình là con người Kinh, nhà
trên thị trấn Vụ Bản.
Vốn chưa bao giờ tin có chuyện
“đầu thai” như kiếp luân hồi
của nhà Phật, nhưng hai anh chị
vẫn đánh bạo tìm đến nhà cháu
bé nọ. Thật bất ngờ khi anh chị
đến nơi cháu không hề thấy lạ
mà gọi bố mẹ xưng con và
quấn quít không rời. Anh chị
ngỏ lời mời chị Dự, người sinh
cháu Bình, tên bố mẹ “mới” đặt,
đến nhà chơi. Nghe thấy thế,
Bình vui lắm, trèo phắt lên xe
hào hứng như đứa trẻ lâu ngày
được về nhà.
Vừa vào nhà, Bình đã chạy
quanh nhà tìm đồ chơi mà Tiến
trước kia thích. Cháu còn tự
nhiên vào giường anh Tân, chị
Thuận nằm lên đó rồi bi bô :
“Ngày xưa con thường ngủ chỗ
này nhỉ bố nhỉ ?”. “Ngay khi
nhìn thấy cháu, nghe cháu nói,
và thấy những hàng động của
cháu vợ chồng tôi như chết
đứng. Tất cả đều giống hệt như
cháu Tiến thủa trước, có khác
chỉ là khác về hình hài mà thôi”,
anh Tân kể.
Kể từ ngày gặp cháu Bình thì ăn
ngủ chẳng yên bởi giữa hai
người với đứa trẻ xa lạ dường
như có mối thâm tình gì đó day
dứt lắm. Nhớ cháu, thương
cháu nhưng lại sợ người ngoài
bảo muốn cướp con. Vợ chồng
anh hiếm muộn, nhưng vợ
chồng chị Dự – anh Hoan cũng
chỉ có duy nhất cháu Bình là
con.
Về phần chị Dự, sau lần đến
chơi nhà ấy, cháu Bình cứ nằng
nặc đòi về “nhà bố mẹ”. Thấy
con nhèo nhẹo khóc, chị Dự
cũng không biết phải làm sao.
Đưa cháu về nhà anh Tân, chị
Thuận chơi thì sợ người ta dị
nghị là “thấy người sang bắt
quàng làm họ”. Nhưng sau một
lần Bình bị ốm nặng, sốt cao,
cháu cứ luôn miệng “dọa” : “Mẹ
không cho con về, con lại chết
lần nữa !”. Hoảng quá, lần này
chị đánh liều gọi cho anh Tân
đưa cháu về nhà chơi. Cháu
Bình về nhà anh thì khỏe khoắn,vui vẻ, không còn đau ốm nữa.
“Thấy cháu tha thiết quá, sau
bao đắn đo chúng tôi dè dặt đề
nghị gia đình anh Hoan, chị Dự
cho cháu về ở với chúng tôi.
Thật bất ngờ là cả vợ chồng
anh chị và bà nội cháu đều gật
đầu đồng ý. Chính bà nội cháu
cũng bảo rằng : Ngay từ lúc
thằng bé biết nói tôi đã biết nó
không phải người Mường rồi”,
anh Tân nói.
Theo lời anh Tân, kể từ ngày
cháu về với anh chị, hết lần này
đến lần khác hai người “thử”
cháu. Thậm chí, nhiều người
hàng xóm cũng sang nhà để
“hỏi chuyện ngày xưa”. Tất cả
cháu đều trả lời vanh vách. Từ
tên bác hàng xóm, đến cô giáo
mẫu giáo rồi bạn bè thân của
cháu, cháu đều nhớ tên. Đường
về nhà, hay những câu chuyện
nhỏ nhặt như ngày xưa bà nội
cho cháu uống bia ở đầu làng
cháu cũng nhắc lại, ngay cả việc,
“cháu đã từng chết như thế
nào, bị ngã xuống nước ra
sao”…
“Dù trước đó, chưa một lần tin
có chuyện “hoang đường” như
thế, nhưng đến lúc ấy cả vợ
chồng tôi đều hoàn toàn tin
rằng Bình chính là cháu Tiến,
con chúng tôi 10 năm về
trước”, anh Tân kể.
Từ ngày về ở với anh chị Tân,
Thuận, Bình nằng nặc đòi gọi
tên là Tiến, ngay cả tên đệm
cháu cũng đòi giữ.
“Hãy coi con cháu những đứa
trẻ bình thường”
Bé Tiến bây giờ đã bước sang
tuổi thứ 9. Cháu trắng trẻo, khôi
ngô, ngoan và lễ phép nhưng
cũng hiếu động hệt như những
đứa trẻ cùng trang lứa khác. Khi
chúng tôi ngồi nghe anh Tân kể
chuyện thì Tiến không ngừng
nô đùa trước sân, chọc tổ ong
khiến anh Tân mấy bận phải
đứng dậy nạt cháu.
Câu chuyện dang dở thì chị
Thuận mẹ cháu về, thoáng qua
những dè dặt ban đầu, nhắc
đến con chị cười nói xởi lởi lắm.
Lần dở từng trang sách của
cháu, đôi mắt chị vẫn ánh lên
niềm hạnh phúc vô hạn : “Cháu
đi học mấy năm liền đều đạt
học sinh giỏi…”. Rồi chuyện
trường, chuyện lớp, chuyện
nghịch ngợm của trẻ nhỏ làm
bầu không khí rộn ràng hẳn lên.